Con ngựa đi tới đi lui, Phương Huống trên lưng ngựa quát lớn: “Thành chủ Định An đâu?”
Khoảng cách ba dặm, giọng nói của người thường khó có thể truyền đến, nhưng giọng của Phương Huống lại không hề suy giảm, trực tiếp truyền vào tai mọi người, vang vọng đến mức khiến người ta điếc tai nhức óc. Chiêu này lại khiến không ít người sắc mặt tái nhợt, rõ ràng đã nhận ra thực lực hùng mạnh của Phương Huống.
“Chu Bình ở đây!” Trên đỉnh cổng thành, Chu Bình đáp lời.
Phương Huống nhìn sang, có chút nghi hoặc: “Sao Định An các ngươi lại đổi thành chủ rồi?” Gã nhớ thành chủ của thành Định An là một gã béo, nhưng chuyện này cũng không liên quan đến gã. Gã giơ trường thương trong tay, chỉ thẳng vào Chu Bình: “Các ngươi thật to gan, dám giết binh sĩ Hắc Cân của ta. Hạn cho Định An các ngươi trong một canh giờ phải mở cổng thành, nếu không một khi bản bộ công phá, chắc chắn sẽ tàn sát cả thành, khiến Định An các ngươi không còn một ai sống sót!”